Nắng tháng
giêng, thẹn thùa đôi má ấy.
Đất quê ta,
xuân nắng thật mặn mà.
Ta ngỡ nắng,
chẳng bao giờ nhìn thấy.
Má ai hồng,
thơm giọt nắng thêu hoa.
Nắng hồng
hoang, hay đất nhà xa lạ.
Thuở bình
sinh, nắng ngọt tự bao giờ.
Ta từng biết,
quanh nắng đời hối hả.
Ở quê mình,
hoa nắng cũng thành thơ.
Lần về thăm,
nắng mơ tình rộng mở.
Trời trong
veo, rót nắng hạt vu vơ.
Em và nắng,
cả hai đều bỡ ngỡ.
Ta nào hay,
hương nắng mãi đợi chờ.
Xuân sắp
trôi, nắng lòng thôi chẳng nỡ.
Nắng quê ôi
! Sông núi cũng thân tình.
Kìa trai
gái, tháng giêng mùa nắng rỡ.
Hẹn nhau về,
xuân nắng rộn thơ trinh.
Nhật Nguyệt
2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét