Tựa làm chi nữa, vai cằn cỗi.
Một sớm mai, dằn dỗi qua màn.
Xuân vào…Đông mãi chưa tan.
Đố ai hiểu được, lòng nàng tái tê.
***
Rồi một sớm, cơn mê choàng tĩnh.
Xót xa ai, bướng bĩnh trao tình.
Chìm vào
thinh lặng nguyên trinh.
Bỗng nghe tiếng
vọng, tim mình vỡ tan.
Nhật Nguyệt
2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét