Đà Lạt
Đà Lạt mơ màng giữa khói sương
Tim ta buốt lạnh chốn thiên đường
Không gian lắng đọng lòng man mác
Cảnh trí bao trùm nét vấn vương
Lóng lánh mưa phùn rơi hạt nhẹ
Ảo huyền mắt lệ nhỏ sầu thương
Rừng thông ấp ủ bao nhưng nhớ
Phố vắng buồn giăng quạnh đêm trường
Song Thùy
Nỗi buồn gửi lại canh khuya
(thuận nghịch độc)
Ngày vắng đã khuya cảnh ướt sương
Tối mờ trăng rũ bóng sau đường
Ai chờ bước muộn đêm lưu luyến
Khách đợi tình xa mộng vấn vương
Dài ngắn lệ hoài tâm vọng nhớ
Khuyết đầy cung oán dạ tìm thương
Say mềm rượu đắm sầu nhi nữ
Đài nguyệt viếng mơ phút đoạn trường
Trường đoạn phút mơ viếng nguyệt đài
Nữ nhi sầu đắm rượu mềm say
Thương tìm dạ oán cung đầy khuyết
Nhớ vọng tâm hoài lệ ngắn dài
Vương vấn mộng xa tình đợi khách
Luyến lưu đêm muộn bước chờ ai
Đường sau bóng rũ trăng mờ tối
Sương ướt cảnh khuya đã vắng ngày
Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp
07.4.2012
CHUYỆN XA XƯA
Bài Họa
Chiều về trầm
mặc, giữa đồi sương.
Huyền thoại
trong ta, mọi nẽo đường.
Dằn vặt mảnh
tình, so giá buốt.
Co ro nỗi nhớ,
gạn tơ vương.
Hoa ngo
giăng mắc, vòm hoang tưỡng.
Bụi nước bay
mù, quanh lũng thương.
Đà Lạt xa xưa,
chiều huyễn hoặc.
Biết ai ai
biết, chặng tình trường.
Nhật Nguyệt
2012-04-02
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét